ĐÔNG DƯỢC ÍCH THỌ CÓ NHẤT
ĐỊNH PHẢI LÀ THUỐC BỔ ?
Tự cổ chí kim,
đã không có ít truyền thuyết kể về việc con người không quản nhọc nhằn đi tìm
linh đan diệu dược để cầu mong đạt được sự trường sinh bất lão. Trong y giới
cũng đã có không ít những phương dược được xây dựng và khảo nghiệm về khả năng
bổ dưỡng và kéo dài tuổi thọ. Sách Thần
nông bản thảo kinh đã viết : “ Thượng dược 120 chủng vi quân, chủ dưỡng
mệnh dĩ ứng thiên, vô độc, đa phục cửu phục bất thương nhân, dục khinh thân ích
khí, bất lão diên niên giả bản thượng kinh”. Trong thực tế cuộc sống, người ta
thường dùng nhân sâm, đương quy, sinh địa, đại táo...làm thuốc bổ dưỡng nhằm
mục đích kéo dài tuổi thọ. Do những tư duy định kiến truyền thống, lại thêm tác
động của tuyên truyền quảng cáo, không
ít người có quan điểm cho rằng đông dược ích thọ diên niên nhất định phải là
những vị thuốc có tác dụng bổ dưỡng.
Nói cho đúng
thì những vị thuốc bổ dưỡng thường có tác dụng bổ sung những chất dinh dưỡng
rất cần thiết cho cơ thể, điều tiết hoặc cải thiện công năng sinh lý của các
tạng phủ, nâng cao năng lực đề kháng, hạn chế sự phát sinh và phát triển của
bệnh tật, từ đó mà đạt được mục đích củng cố và nâng cao sức khoẻ, kéo dài tuổi
thọ. Nhưng, theo quan niệm của y học cổ truyền, cơ chế của quá trình suy lão là
hết sức phức tạp, vì hư mà có thể dẫn đến suy, vì thực mà có thể dẫn tới lão.
Ngoài tình trạng suy thoái công năng các tạng phủ và bất túc của âm dương khí
huyết, quá trình dẫn đến lão suy còn thường được gây nên bởi các yếu tố có tính
“thực” như ứ huyết, đàm trọc, thuỷ ẩm...Bởi vậy, nếu chỉ sử dụng đơn thuần các
vị thuốc bổ dưỡng thì khó có thể đạt được mục tiêu phòng chống quá trình lão
suy, nâng cao chất lượng cuộc sống và kéo dài tuổi thọ.
Vả lại, khi đã
có tuổi, không ít người thường lâm vào tình trạng tỳ vị hư nhược, biểu hiện
bằng các triệu chứng như chán ăn, đầy bụng, chậm tiêu, đại tiện lỏng
nát...Trong khi đó, đa số các vị thuốc bổ đông y lại thường có tính nê trệ, khó
tiêu, nếu dùng cho những người tỳ vị hư yếu thì chẳng những không đạt được mục
đích cường thân ích thọ mà nhiều khi còn tạo ra gánh nặng cho hệ thống tiêu
hoá, ảnh hưởng không tốt đến quá trình hấp thu các chất dinh dưỡng, khiến cho
cơ thể đã suy lại càng suy, đúng như cổ nhân đã nói “ hư bất thụ bổ”.
Bởi vậy, theo
quan niệm của y học cổ truyền, đông dược ích thọ không có nghĩa chỉ là những vị
thuốc bổ có công dụng bồi đắp âm
dương, ích khí dưỡng huyết, cung cấp cho cơ thể các chất dinh dưỡng cần thiết
mà còn bao gồm cả một số những vị thuốc bệnh
có tính công phạt, trừ bỏ các nhân tố gây bệnh, thúc đẩy công năng các tạng
phủ, điều tiết năng lực miễn dịch...qua đó gián tiếp mà có được tác dụng ích
thọ diên niên, điều mà cổ nhân gọi là “dĩ công vi bổ” (lấy công phạt để bổ
dưỡng). Kết quả nghiên cứu hiện đại cho thấy, các vị thuốc như đại hoàng, đan
sâm, viễn trí, trạch tả, xương bồ...đều có tác dụng phòng chống lão hoá ở một
mức độ nhất định. Các vị thuốc này hoặc thông qua ảnh hưởng đối với hệ thống
tim mạch, cải thiện tình trạng thiếu máu cơ tim, dự phòng và khống chế sự phát
sinh và phát triển của các bệnh lý tim mạch ; hoặc thông qua tác dụng điều tiết
hệ thống miễn dịch, nâng cao năng lực đề kháng của cơ thể ; hoặc có khả năng
điều chỉnh rối loạn lipid máu, hạ đường huyết, hạ huyết áp ; hoặc ức chế sự phát
triển của tế bào ung thư ..., qua đó làm cho chất lượng cuộc sống được nâng
cao, tuổi thọ được kéo dài. Như vậy, có thể nói, đông dược ích thọ không nhất
định phải là các vị thuốc bổ.
Hoàng Khánh Toàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét